" Chuyện kể rằng ấy là một năm đói kém trong hồ rất đông các loài vật sinh sống, thức ăn cạn kiệt, cá chuối mẹ mới sinh ra một đàn cá con nhưng chẳng có gì để cho chúng ăn cả, lũ cá nhỏ đã có những con ngáp ngoải vì đói. Thương con cá chuối mẹ lúc này cũng rất đói nó cố sức lao lên một bãi đất trên bờ giả vờ chết... để cho kiến bu đầy người lúc đó mới lao xuống hồ mong kiếm chút thức ăn cho lũ con của mình..."
Một bông hồng trắng cho những người không còn Mẹ - Vu Lan này với 3 anh em mình mỗi người đã có 13 bông hồng trắng. 13 năm đã trôi qua cho đến giờ phút này nơi cõi âm Mẹ có thể tự hào bởi mỗi người con của mẹ đều đã trưởng thành với công việc, nghành nghề đã lựa chọn, đều đã tự lập gia đình riêng vợ chồng ấm áp con cái thảo hiền. Có thể có những cô con dâu chưa biết nhiều về Mẹ, những cô cháu chỉ biết Bà Nội của chúng qua lời kể hầu như rất ít của bố chúng về Bà. Nhưng với chồng của những cô con dâu (bố của những đứa cháu ) thì trên thế gian này nếu có một người phụ nữ để tôn thờ thì người đó chính là Mẹ.
Một bông hồng đỏ cho những người đang còn mẹ.
Hai mẹ con Thảo Nguyên trước mộ Cụ và Bà Nội T.Nguyên đợt về quê hè 2010
Xin chép lại bài viết của Ô Đỗ Quốc Toản viết cách đây 13 năm khi Mẹ ra đi:
TIỄN BIỆT CHỊ TRINH
Chị đã đi rồi thật đó sao
Bàng hoàng, đau đớn xót biết bao
Xa cách hai miền không về kịp
Để tiễn chị về với trăng sao
Chị ơi.
Thế là tiễn biệt từ đây
Chị em một gốc, một cây lá cành
Sinh ra ở xứ đất lành
Lớn lên ngoan ngoãn, học hành siêng chăm
Ra nghề đã mấy chục năm
Bao lớp em nhỏ Chị chăm, Chị rèn
Đời riêng chị thật đáng khen
Chồng yêu, con quý ấm êm trong ngoài
Nhưng sao số phận trên đời
Cướp đi người chị tuổi đời năm mươi
Bây giờ cách biệt đôi nơi
Âm dương chị vẫn để đời tiếng thơm
Chị ơi!
Đau đớn nguồn cơn.
Đau thương tiễn chị biết ơn chị nhiều
Cầu mong hồn chị cao siêu
Suối vàng chị cũng gặp nhiều vui thay.
Chị ơi - Tiễn biệt từ đây
Chị em một gốc một cây lá cành./.